Chào các bạn!
Đây là ngày đầu tiên trong quá trình cống gắng phấn đấu một lần nữa của mình, hi vọng và quyết tâm nó sẽ không kết thúc giống như những lần trước.
Đây là blog của mình, và chắc cũng không có ai đọc, nhưng mình vẫn muốn xưng hô như thế, chí ít cũng sẽ có một người "bạn tưởng tượng" luôn theo dõi, đồng hành cùng mình trong quá trình này. Điều này thực sự giúp cho mình có động lực hơn, tập trung hơn vào những mục tiêu mà mình muốn đạt được.
Mình đã đặt ra một số mục tiêu: mục tiêu 06 tháng, 01 năm và 05 năm, mục tiêu về lĩnh vực này, ngành nghề kia... đều là những thứ mình thực sự mong muốn trở thành, và mong muốn cống hiến vì nó. Nhưng từ ngay ngày đầu thực hiện, mình đã có cảm giác tiêu cực như những lần trước, là cảm giác ngại ngùng, muốn che giấu những người xung quanh biết việc mình đang nỗ lực cố gắng. Những lần trước mình luôn tự phớt lờ bản thân về cảm giác này, cuối cùng đều dẫn đến việc quên lãng, từ bỏ mục tiêu, từ bỏ sự cố gắng. Nhưng lần này thì khác, mình sẽ quyết tâm đối mặt với nó, tìm hiểu ra những nguyên nhân, lý do sâu thẳm trong nó để tự mình vượt qua, để có thể mạnh mẽ tập trung, theo đuổi mục tiêu, con đường mà mình đã chọn.
Về nguyên nhân và lý do sâu thẳm trong cảm giác đó:
Thứ nhất, phải nói thế nào nhỉ? Từ nhỏ đến lớn, mình luôn là người sống khép kín, ít khi thể hiện bản thân ra bên ngoài, chỉ thích làm mọi việc trong thầm lặng. Và với kinh nghiệm của chính bản thân, mình thấy đó là một điều tốt khi âm thầm thực hiện cho tới khi thành công, nhưng lâu dần nó lại cho mình cảm giác không muốn người khác quá để ý mình, quá tập trung vào mình.
Thứ hai, môi trường mà mình đang tiếp xúc là môi trường "trong vùng an toàn". Tức là, mỗi người trong cả tập thể, cả cuộc sống thu nhỏ mà mình đang tiếp xúc ai cũng đã có "vùng an toàn" của riêng mình, không ai cần và cũng không ai muốn cố gắng, phấn đấu thêm để thoát khỏi "vùng an toàn" đó. Khi mình cố gắng, thì mình sẽ trở nên khác biệt với mọi người. Mình sợ người ta cười nhạo, sợ người ta bàn tán sau lưng, sợ người ta nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ, và sợ người ta nói mình đang tỏ ra cố gắng.
Thứ ba, trong môi trường mà mình đang sống, nhiều khi sự cố gắng sẽ đi kèm với quá nhiều lợi ích. Những lợi ích này, dù nhiều hay ít, người sống trong "vùng an toàn", không cố gắng sẽ không có được. Mình lại sợ, sợ người ta nói rằng mình sống vì lợi ích, vì vật chất, thực dụng, lợi dụng... trong khi mình đâu phải như thế.
Chung quy lại, điều mình sợ là những người xung quanh, những lời soi mói, châm biếm, nhận xét. Mình không sợ việc mình không đạt được những mục đích của riêng mình, vì mình có niềm tin rằng chỉ cần mình thực sự cố gắng, thực sự nỗ lực thì mình sẽ làm được. Mình cũng không sợ thất bại, vì trong những mục tiêu của mình, không có chuyện đạt được hay dành được, chỉ là có phát triển hay không, có kỹ năng hay không,... và những mục tiêu này, là tự bản thân mà hình thành chứ không phải là vật chất, là lợi ích mà người khác ban phát.
Điều cần làm trước mắt, mình phải tập làm quen với phán xét phiến diện của những người xung quanh, và cũng phải dần làm cho xã hội quen dần với bản thân mình, với sự cống gắng của mình bằng cách tự cố gắng, phải luôn không ngừng cố gắng.
Sau đó, mình cũng cần phải tìm cho mình một xã hội, hay ít nhất một vài người bạn "cùng cố gắng", không muốn mãi sống trong "vùng an toàn" mà vùng lên để phát triển bản thân để có thể tự tạo cho mình một môi trường lành mạnh, tích cực, để mình không bị "cô đơn trong sự cố gắng". Chắc cũng sẽ có rất nhiều người đang cố gắng như mình, và cũng đang muốn tìm người "cùng cố gắng" như mình, đúng không nhỉ? Mong chúng ta sẽ tìm được nhau, và cùng chia sẻ, cùng đồng hành, và để từ "chúng mình" tạo nên một xã hội "cùng cố gắng" và đầy năng lượng, tự tin để cùng hoàn thành mục tiêu tốt đẹp của mỗi chúng ta!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét